Thư mẹ gửi con trai bị nhiễm trùng sơ sinh ngay khi chào đời
Ngay sau khi chào đời, bé Tít bị nhiễm trùng sơ sinh và phải nằm trong lồng ấp, nhận kháng sinh. Trong 20 ngày xa con, chị Bích Thảo, 32 tuổi, sống tại Nha Trang, trải qua nhiều lo lắng và cảm xúc đau khổ. Chỉ khi Tít trở về bên mẹ, chị mới cảm nhận được hạnh phúc thực sự. Dưới đây là bức tâm thư của chị gửi con trai, khiến nhiều bà mẹ xúc động. Khi Tít ra đời, chỉ được bên mẹ vài giây trước khi chuyển đến bệnh viện. Mẹ tìm con trong phòng hồi sức mà không có thông tin gì, chỉ biết con hơi mệt.
Mẹ an lòng dưỡng bệnh, nhưng tình trạng ngày càng nặng. Một nửa cơ thể mẹ bất động, đau nhức, mẹ chuyển viện cùng con. Bảy ngày trôi qua, mẹ và con nằm trong cùng một bệnh viện nhưng không gặp nhau. Khi được hỏi, mẹ chỉ mỉm cười, thật ra mẹ rất mong chờ giây phút gặp con, nhưng lo lắng sẽ khóc. Mỗi ngày, mẹ hỏi thăm về sức khỏe con và cảm thấy an lòng khi nghe mọi người nói con khỏe. Mẹ âm thầm cá cược với con, hứa sẽ tập luyện để tự bước đi gặp con. Mẹ tưởng tượng khuôn mặt thiên thần của con. Ngày thứ bảy nằm viện, trong tiết trời lạnh lẽo, mẹ chập chững bước xuống xe lăn, tiến đến bên con. Chân mẹ không vững, xung quanh con là những dây truyền và mũi kim, con không được bú mẹ, chỉ có dây truyền vào miệng.
Ngón tay mẹ run run chạm vào bàn tay bé nhỏ, mềm mại nhưng tím tái của con đang ngủ. Mẹ nức nở không thành tiếng, nước mắt mờ cả hình ảnh con. Mẹ muốn ghi nhớ khoảnh khắc đầu tiên gặp con, muốn ôm chặt nhưng không thể. Chỉ có 15 phút bên con, mẹ thấy con thật dũng cảm chiến đấu với đau đớn. Mẹ về nhà trước, lòng trống rỗng và tự trách. Nhưng mẹ sẽ cố gắng, mỗi ngày ba sẽ chở mẹ đến thăm con, mẹ sẽ vắt sữa cho con. Niềm hy vọng của mẹ le lói từng giờ. Chiều hôm đó, bác sĩ yêu cầu chuyển con gấp vào Sài Gòn. Mẹ khóc trong im lặng, không dám để ai lo lắng, nước mắt cứ tuôn rơi.
Mẹ gấp gọn từng đồ dùng của con vào balo, lòng đầy xót xa. Đêm đó, ba đưa con đi cấp cứu, và 14 ngày ở bệnh viện trôi qua chậm chạp, mẹ luôn lo lắng cho con. Dù con nằm trong phòng cách ly, nhưng bên ngoài có ba, nội, ngoại, dì và cô chú chăm sóc. Mẹ không thể vào thăm, chỉ có thể gửi gắm tình yêu qua từng túi sữa vắt, mỗi lần vắt là một lần mẹ rơi nước mắt, cầu nguyện cho con. 14 ngày ấy, mẹ cố gắng tập luyện và chăm sóc bản thân để chuẩn bị đón con về, nhưng mỗi bữa ăn chỉ là để có đủ sữa, còn giấc ngủ thì chỉ đến khi mệt nhoài.
Mẹ từng nghe ngoại lo lắng về sức khỏe của con, nhiều người đã khóc. Mẹ cầu nguyện Chú Đại Bi, mong con mau khỏe. Sau hai tuần, con đã dần hồi phục. Ngày 27-12-2019, ngoại và ba đưa con về nhà, mẹ hạnh phúc ôm con vào lòng. Dù con nhỏ bé, mẹ sẽ luôn bảo vệ con. Gia đình ta cuối cùng đã đoàn tụ, cùng nhau cười. Sáng 28-12-2019, mẹ thức dậy bên con, cảm giác bình yên tràn ngập khi bế con trong tay.
Trong 20 ngày thử thách, cả 3 chúng ta đều phải hoàn thành nhiệm vụ riêng. Con trai của mẹ đã dũng cảm vượt qua thử thách đầu đời, điều mà không phải trẻ nào cũng làm được. Dù không có ba mẹ bên cạnh, con vẫn ngoan và mạnh mẽ, từ từ trưởng thành. Con là siêu nhân của mẹ, dù phải chịu đựng nỗi đau.








Source: https://afamily.vn/dong-thu-cua-me-gui-con-trai-bi-nhiem-trung-so-sinh-ngay-tu-luc-chao-doi-20230217102533175.chn